Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011

Bóng Nhạn lưng trời

     

Tịnh thất Linh PhongĐộng
 Quảng PhươngTịnh xứ, Non Thị vải


Hòa Thượng Thích Thiền Tâm
Hiệu là: Vô nhất đại sư


Lời Vô Nhất Đại Sư:
Chuyên tụng một phẩm Kinh,
Một Chân-Ngôn, hiệu Phật
Thì thành tựu các nguyện
Thỏa mãn các mong cầu.
Chỉ sợ người không tin,
Hoặc tin mà không sâu,
Lại ngại không thật hành
Hoặc hành không bền lâu,
Không chí tâm khẩn cầu.
Chí tâm là không vọng,,,
...
Nhớ lời cổ đức dặn
« ta có mật bí quyết
Nhất thiết khuyên bảo nhau
 Là hết lòng thành kính
Nhiệm màu cực nhiệm màu. »
Hãy ghi nhớ điều này
Lắng lòng suy nghĩ sâu.
           
               ⃰⃰⃰⃰ 
           ⃰         ⃰
Trời xanh suối biếc một bàu,
Ánh trăng vẫn sáng một màu xưa nay.
Mà sao đời đạo đổi thay
Cỏ hoa đượm nét u hoài thêm thương.
Sóng dồn bọt biển tà dương
Con thuyền cứu độ khuất đường vân yên.
Bụi hồng tung gió đảo điên,
Vô tình Mai nở dịu hiền cành xuân.

< Trích trong « Pháp yếu tu hành » của Vô Nhất Đại Sư, Hòa thượng Thích thiền Tâm ân sư của đệ tử Tỳ kheo Bồ Tát giới Thích Quảng Định>



     Bóng Nhạn lưng trời

   Ai cười ?
        Ai khóc ? trong “Nhà lửa” <1>
   Giành dật mưu toan kế sinh tồn
   Ân oán cho đời vay, mượn trả…
4-Trốn đâu Nhân quả lưới càn khôn.

Mở bao phương tiện hằng cứu khổ,
Thâm-Tín hanh theo được mấy người?
Tự xét phận mình duyên phước nhỏ?
8-“Trung Ngôn- Nghịch Nhĩ”<2> ít nghe lời

Đắn đo suy tính so kè mãi,
Thích Phật tiếc ma dạ vấn vương,
Bước đi còn muốn quay trở lại?
E đắm chìm sâu kiếp đoạn trường!

Thân nơi cửa Phật, tâm trần tục
Thương con thuyền nhỏ giữa biển khơi,
Quanh co lèo lái bao uẩn khúc,
Luận Tu – Giải - Thoát Khó cạn lời

Xót kiếp trầm luân sầu khổ nặng,
Chia sẻ cung ai gánh thương đau.
Giúp người thoát khổ liền quên bẵng.
 Được-Mất-Nhục-Vinh Có gì đâu

Lúc khó khổ nguy cầu cứu độ
Khi được khá lên chê trách thầy,
Thế gian điên đảo tâm tráo trở
“ Tri nhân, Tri diên,,” ngẫm mà hay

Quỷ ma lật lọng tình đen bạc,
Hiền nhân ân trọng nghĩa thủy chung.
Thương cảnh trần gian Mê- Tham –Ác
Trả vay nhân quả thật vô cùng!

Nhà lửa trần gian như địa ngục,
Tham lam, thù oán, hận ,,,nấu nung.
Chẳng trói buộc giam… hô Hạnh phúc
Xiềng xích lầm mê tưởng lụa nhung.




Ai ưa về đích gần nhanh nhất?
Ai muốn thảnh thơi thích đi vòng?
Chỉ cho thấy độc trong chén mật,
Tiếc trong thuốc độc có mật ong!

Đau thương thù hận tràn xứ sở,
Cơ trời thanh lọc cõi nhân sinh.
Lắm người vượt biển tìm thoát khổ,
“Độ ai”hay “ai độ”than mình?

Ai đem ân ái đi đổi chác ?
Ai bán tình duyên, tính lợi danh?
Ai thường gian dối long khắc bạc?
Ai trọng thủy chung dạ trung thành?

Nhà ngục trần gian say ở mãi,
Cửa Phật mở toang thấy khó về,
Một bước dấn đi hai bước lại,
Muốn sang bờ giác , tiếc dòng mê!...

Nay quí mến nhau, xưa duyên kết,
 Gần vui , xa nhớ,…khổ thương đau.
Hết duyên tẻ nhạt như không biết,
Muôn duyên gá hợp, có thật đâu!

Thế gian giả dối, muôn rang buộc,
Không được thong dong, chẳng thảnh thơi,
Ai đem chi để giam Tăng được?
Y Giáo Phụng Hành thỉnh rước người.

Miệng hô xây dựng tay cản phá,
Việc nơi thầy Tổ đứng dửng dưng!
Hoa héo làm sao đơm trĩu quả?
Sớm nắng chiều mưa… khó biết chừng!

Xuôi ngược Đông - Tây Cùng Nam – Bắc,
Việc Đáng lưu tâm ít chú tâm,
Đại sự bỏ qua lo chuyện vặt,
Tiếc thương công khó bỏ mê lầm




Bán than, cắt thịt xin thính pháp,<12>
Cầu nửa bài kệ xả thí than<13>
Quỳ gối suốt đêm trong mưa tuyết,
Cầu đạo Thần Quang chặt tay dâng!<14>

Tu hành kiểu chi không trì giới?<15>
Tâm tính buông lung mãi nguyện cầu!
Ngựa dữ bỏ cương thuyền không lái,
Sáu nẻo trôi chìm biết về đâu?

Hăm lăm thế kỷ qua mau lẹ,
Thời Phật Trăm năm một kiếp người;
Kiếp giảm phước suy mau mạt thế,
Nhân gian nay thọ được mấy mươi?<16>

Trương- Tổ - Lưu đa tử tôn nội ngoại,
Khuyến tấn tu lần lữa hứa hẹh hoài,
Việc chẳng xong, quỷ vô thường ập tới,
Tự trách mình, hay đáng trách phiền ai?<17>

Thương nhiều Người khổ trong tù tội,
Không nỡ ăn ngon, chẳng sài sang.
Chùa to:danh lợi nhiều tội lỗi?
Thất nhỏ: CHÂN – TU thấy PHẬT VÀNG!

Xót khổ nhân sinh miền biên địa,
Tìm đâu NGƯƠ I HƯỚNG ĐẠO TÂM LINH?
Thanh cao chân thật sâu Tình nghĩa,
Lợi lớn danh to rẻ nghĩa tình!...

Dã tràng xe cát hằng khoan kham nhẫn,<!8>
Ngu công dời núi được ích chi?<19>
Tiêu muôn nghìn oán, tan thù hận,
 Dụng tâm hỷ xả đại từ bi!<20>

Ai ngã xuống để dựng bền non nước,
Mảnh đất này bao dòng máu trào tuôn!...
Ăn quả ngọt nhớ người trồng khi trước,<21>
Uống nước trong ơn tiên tổ khơi nguồn.<22>

Ai bảo rằng họa vô đơn chí???<23>
Ai biết rằng “phúc bất trùng lai” <24>
“Cùng tử tha phương”bao niên kỷ?
Ức niệm Quê Cha ngưỡng mong hoài! <25>

Vàng anh trọng đãi trong lồng quí,
Không bằng chim chích giữa rừng xanh,
Ai dành?
               Ai lợi ?
                            Ai quyền vị ?
Đỉnh núi sơn tăng ngủ ngon lành!

Phiền não luyện rèn ai tỏ ngộ? <23>
Ngựa hay rong ruổi suôt đường dài. <24>
Không nghĩa sỹ nào không lao khổ
Chẳng vĩ Nhân nào chẳng nạn tai!

Gánh vàng bỏ gai người khôn thật,
Gánh gai lợi ít tiếc làm chi?
Sau này nếu gặp người hơn Phật,
Tôi liền chào Phật học người kia? <28>
Ham muốn vô cùng sao thỏa mãn?
Thịnh suy thành bại có rồi không
Biển bắc đợi chờ trong bong nhạn,
Trời nam bay vút cánh chim Hồng!

Ai thích việc đời hơn duyên đạo?
Ai vui vui hành đạo nhẹ duyên đời?
Đời đạo đôi đường sao hoàn hảo?
Đạo đời khinh trọng lửa đầy vơi…

Ai quên, ai nhớ câu tình nghĩa?
Hẹn biển thề non mấy ai tròn?
Ai vượt song mê về thắng địa
Niềm tin giải thoát nguyện sắt son

Bình xưa sang quí trưng hoa đẹp,
Ân trong nâng niu mãi ngàn thu…
Lỡ say…
             Hơn giận…
                            Quăng đập nát!
Tỉnh ra, hàn chẳng được như xưa!...

Ai là đệ tử?
                Ai con hiếu?
Phật dạy mà sao chẳng nghe lời ?
Thậm thâm Phật pháp bao huyền diệu,
Chẳng tu giải thoát uổng bao đời !

Chính pháp truyền trao sao khó học ?
Tà ma phỉnh dụ dễ tin ưa ?
Miệng lưỡi ngọt ngào lòng hiểm độc,
Tiểu – Thặng chẳng kham, thét Đại Thừa

Bác Phật, chê tổ môm khoác lác
Nói lắm làm sao ít thấy làm !
Chúng sinh xứ sở phân Nam Bắc
Phật tính nào đâu có Bắc Nam.

Kiếp xưa Bi nguyện TU – NGHỊCH – HẠNH
Nay chịu hàm oan trái ngược  nhiều?
Gánh bao trọng nghiệp không đầy gánh,
Ác nhân cản phá vẫn thương yêu

Ai giải trần gian muôn ác nghiệp,
Sao hết bất công, được công bằng?
Nợ duyên phiền oán vô lượng kiếp,
Vung gươm Trí tuệ chặt đứt phăng!

Phước Điền Tam Bảo: gieo công đức,
Dày công đắc quả bậc thượng Nhân
Thường khéo cúng dường đầy tâm lực,
Phước đức trùng lai biết bao lần!

Hộ Trì Tam Bảo luôn bền vững,
Thương ai tần tảo chợ lợi danh.
Sắt yếu chịu rèn nên thép cứng,
Phàm phu quyết luyện Phật- Thánh Thành

Tâm- Quyết –Định : kiên cố hơn sắt đá,
Đại – Quyết Tâm: thành tựu vững chắc nhanh.
Quyết là được!
                   Quyết làm nên tất cả!
Đồng Quyết tâm việc khó mấy cũng thành!

Vương quyền bá vị buông không tiếc,
Ai tính lợi danh mãi vọng cầu!
Chẳng thấy có chi sao sợ mất?
Tứ đại giai không có gì đâu

Huyễn than tứ đại… về tư đại…
Ai bảo than này thật của mình?
“ Hà xứ nhà trần ai” chi ngại ?
« Bổn lai vô nhất vật » nhẹ tênh

Thế gian sao tránh đường tham ác ?
Loanh quanh tài sắc lợi với danh
Luẩn quẩn buộc ràng tiền với bạc
Trừ xong tam độc mới an lành!

Tiểu nhân ham lợi tranh quyền vị
Trượng phu : danh lợi thấy chán khinh.
Sao tầm tthỉnh bậc chân hiền trí?
Y giáo phụng hành trọng nghĩa tình

Trẻ già tin Phật đều tu được
Cống cao ngã mạn « chấp » khó tu
Ai vui làm phước ?
                             Ai đổ phước ?
Ít người đại trí, lắm kẻ ngu !

Hưởng phước nhẹ nhàng nhiều kẻ muốn,
Gặp khó lắm người sớm xa bay,
Cứu sói ngưu xà hay ong bướm ?
Lòng người sấp ngửa trở bàn tay1

Ai kéo thời gian quay ngược lại ?
Ai lôi lịch sử trở thụt lùi ?
Ai muốn cuộc đời vui trẻ mãi,
Mà sao ngày tháng chẳng ngừng trôi ?

Thời khắc qua mau đớiut lại
Muốn tu giải thoát ,,, két kêu hoài
Tu thật tu chơi lăng xăng mãi
Cô phụ mình lại phụ công ai ?

Bao năm ngơ ngẩn trôi uống mất,
Nay càng tinh tấn gắng tu bù
Thế gian nếu biết người tu Phật
Hành giả độc hành vẫn tiến tu !

« Con nợ » quỵt nợ kên chủ nợ
Tự đến tự dị được mất chi !
«  Cội cây hốc đá xưa Phật ở »
Chùa ấmo vắng bóng tăng ni

ân tình nhân nghĩa chi lạ quá
ai đạp lên ai thế nhịp cầu ?
Nơi nào lưu dấu chân hành giả ?
Xứ khổ tin Phật pháp nhiệm màu !

Nóng lạnh , đói no tùy kẻ biết
Hư nên mê ngộ tự người hay ?
Ai muốn tìm ai ? ai giã biệt
Ước Nguyện chi trên nhịp cầu này ! <45>

Hạt xấu, hạt non, sâu, lép, mọt,
Không thể thành cây quả tốt lành !
Đây bến đò chiều về chuyến chót,
Sắp tối trời giông gấp đi nhanh !

Ai ưa trọn vẹn, vui hoàn mãn ?
Ai thích dở dang, muốn nửa chừng ?
Ai tu giải thoát, ai ngăn cản ?
Quyến thuộc ác tham quá người dâng !

Chim trước hướng về bay thắng đích,
Chim sau theo dấu lướt bay nhanh.
Kẻ trước ngược ngang, nhiều trái nghịch,
người sau khéo xét mới viên thành.

Nhìn xe kia đổ xe này tránh,
Người khác lạc lầm chớ bước theo.
Đồng tâm hiệp lực muôn sức mạnh,
Hỉ xả bao dung cảm hóa nhiều.

Đinh, lim, sến, táu… dung kiến trúc,
Mộc mạc cứng chắc đẹp tự nhiên. <47>
Cây tạp mối mọt mau hư mục,
Dẫu sơn hào nhoáng cũng không bền.

Tâm Thông muôn sự đều thông suốt,
Ý ngại điều chi cũng trở ngăn.
Lợi danh, tài , sắc … ai trói buộc
Sáu nẻo luân hồi mãi trôi lăn!...

Ai rẽ nghé tan đàn không lưu luyến?
Ai tương phùng không xao xuyến con tim?
Ai khỉnhẻ đường tu, ai than tín?
Chim bay rồi! ai theo dấu tìm chim?!

Giáo lý Phật Đà rao giảng mãi,
Ai dạy người tu, lại chẳng tu?
Đêm ngày mải tính suy lỗ lãi,
« Đếm bạc nhà băng » được mấy xu ?

Châu ngọc đổi đồng, nhôm, gạch đá ?
Xót ai rẻ Phật, trong lợi danh ! <48>
Tu – Hành không tin sâu Nhân –Quả,
Thế tôn - Ứng cúng, Phật... sao thành ! <49>
Chẳng chấp chùa chiền không đệ tử,
Không phải Thiền sư chẳng Pháp sư !
Nói lắm không làm càng vong ngữ
Ai làm hành giả Nói- Làm ư ?!

Trụ trì : lãnh thọ, truyền Tam-Tạng,
Đời đời ân « TRỤ PHÁP VƯƠNG GIA »
Kiếp kiếp nguyện «  TRÌ NHƯ LAI MẠNG »,
Con hiếu trung kiên của Phật – Đà.

Hữu danh vô thực nhiều kẻ thich ?
Hữu thực vô danh ít kẻ ưa ?
Giả danh giả nghĩa bi hài kịch,
Thâm sơn bặt tích kẻ ẩn tu !

Ham lợi , đua danh, tranh nhân nghã,
Đường tu giải thoát uống biết bao !
Ai ngường đồng hạnh ?Ai hành giả?
Dò dấu nhạn bay biết lối nào !

Ai Hướng Đạo ? Ai cầu Tu Giải Thoát ?
Ai dở dang ?Ai rốt ráo thọ trì ?
Tan mây ám, trăng sáng ngần bát ngát,
Thế gian này ai chào tiếng « biệt ly » ?! <50>

Hư không khoảng khoat muôn đường hướng,
Ai cản cánh chimchậm lướt về
Ai hàng trưởng dưỡng tâm vô thượng
Tự độ, Độ tha thoát dòng mê ?

Nhìn cách sống biết ngườihiền kẻ dữ,
Bậc trượng phu nguy khó chẳng nhạt phai.
Xét vàng thật cần qua ba phép thử :
Vàng nguyên y sợ chi đốt, đập, mài !

Chim không ham mồi không sa lưới,
Cá không tham thực chẳng mắc câu.
Chẳng ham tài sắc, không danh lợi,
An lạc cần chi đợi bạc đầu!

Pháp Bảo vô giá không người nhận?
Nhành lau lướt song, <51>
                                  quẩy hài đi! <52>
Đâu cần Phật Pháp, Tu Tinh Tấn,
Vượt biển trèo nonchẳng ngại gì! <53>V

Thiện hưu tri thức đâu dễ kiếm? <54>
Làm sao tầm thỉnh Bậc MINH – SƯ?
ATÍSHA , Đường –tăng băng muôn hiểm
Xả than thành đạo ĐẠI BI TƯ! <55>

Ơn người khai ngộ tâm vô thượng,
Độ qui y, thế phát, y phương,
Trời cao biển rộng ... ân vô lượng,
Bổn Sư Hòa Thương Thích Trí Hưng

Ơn lúc khổ nguy người bao bọc
Hòa thượng Trí Quang đứng đỡ đầu. <57>
Ấn Quang : Phật – Lý nương Tu học,
Ân sư Minh Phát Nghĩa Tình sâu. <58>

Ai hỏi đương tu bao Tăng lạp ?
Tuổi thọ trần gian mấy mươi niên ?
Quán Âm Hương Tích trao Quyền Pháp, <60>
Sư tổ Trúc Lâm Ấn tâm thiền. <61>

Quốc sư Vạn Hạnh, ôi tuyệt diệu !
Kinh bang tế thế rạng sử chương. <62>
Vô Nhất Đại Sư truyền Pháp yếu. <63>
Thọ ký đường tu đến Tây Phương. <64>

Pháp sư Viên Đức đà tiên liệu,
Quá Thập tam niên Khó suy lường,
Pháp bảo kim cương vang khúc điệu, <65>
THIỀN – MẬT – LUẬT – TỊNH hội chung đường. <64>

Học thẳng Diệu Bổn tâm CHƯ PHẬT,
Hành ngay công hạnh Thế Tôn hành. <67>
Học chẳng thực hành không ich thật,
Học hành hỗ trợ vững tiến nhanh!

Học Hạnh Phổ hiền mười Đại Nguyện, <68>
Đại Từ Đại Bi Quán Thế Âm, <69>
Uyển chuyển tùy thời khi quyền biến,
Không đến , không đi, khỏi kiếm tầm!

Điều hay khó học càng gắng học,
Thói hư, tật xấu quyết bỏ liền! <70>
Ngũ dục báo hai hơn thuốc độc,
Không tránh khỏi vòng khó thăng lên!

Ai thực học thực tu tiêu nghiệp khổ,
Tỏ ngộ dần và chứng đắc từng phần,
Ai cao vong cầu:” Hốt Nhiện Đại Ngộ”?
Ai than phàm đại nạn sánh Phật Thân?

“LÝ” Không “SỰ” dẫn không minh hiển,
“SỰ” Không “LÝ” giải chẳng tinh thong.
LÝ – SƯ – VIÊN – DUNG TRỌN HẠNH NGUYỆN,
TỪ - BI – HỶ - XẢ - TRÍ – DŨNG – ĐỒNG.

TAM – Y <71>, NHẤT BÁT <72>VUI HÀNH CƯỚC
HIỆP SỸ DU TĂNG Mến giang hồ<74>
“ Ứng vô sở trụ” Chi rang buộc? <75>
“ Thi sỹ nửa mùa”… hứng,,, làm thơ! <76>


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét